Sunday 22 August 2010

Chúa... Chúa, Chúa Thật Là... Quái Đản

* Chào Chúa, con viết Blog đây. Nhưng mà, Chúa yêu dấu, Chúa thật là... thật là quái đản.
* Tìm đi, tìm đi, tìm đi. Tìm trong lòng con những thứ quý báu nhất.
   Cái gì chứ? Con đã nhờ Chúa giữ hết cả rồi.
   Vì, vì... vì con sợ mất.

* Sigh....

* Có nhiều chuyện cay đắng Chúa muốn con quên...
   Để làm gì?...

* Sigh.... Con không muốn quên. Chúa biết.
   Con luôn tranh đấu. Và, chậc, con chẳng sợ phải tranh đấu.
   Đụng đến con, con tha thứ được. Nhưng con không quên. Tha thứ? Quên? Hai điều khác nhau chứ.

* Tại sao đụng đến người con thương yêu? Tại sao? Con không tha thứ đâu. Chà, con sẽ đánh cho vào đầu. Không. Thật ngốc.
   Uh phải, con giận, con sẽ yêu thương lại được. Nhưng sao làm cho con khinh?

* Con sinh ra từ đó, sống tại đó. Biết tại đó. Tại sao làm cho con khinh?
* Con phải thấy những thứ cần thấy. Nghe những thứ cần nghe, để biết.
   Biết đời. Biết người.

* Sigh...

* Thật kinh tởm quá. Chúa ơi, có thể vậy sao? Chẳng khác xã hội. Vâng, con không tin nữa. Con sẽ không tin bất kỳ ai. Chỉ là vậy. Một tổ chức.

* Con cần tổ chức, con là tổ chức. Và con vượt qua tổ chức. Chà, con sẽ sử dụng nó. Cho công trình của con. Phải không Chúa? Bây giờ chưa được, chưa thể được.
   Con sẽ đạp đổ nó. Đạp đổ nó? Không, chẳng lợi gì cả. Chẳng cần thiết. Ôi...

* Cái gì quý mới sợ mất. Cái gì cần mới sợ mất. Cái gì quan trọng mới sợ mất.
   Vậy sao? Con chẳng sợ mất điều gì. Ngoài người thân thuộc.

* Con có người thân chứ? Vâng, vài người. Vậy là đủ.

* Cuộc đời trôi nhanh lắm. Con chẳng nuối tiếc gì. Sống để cho trọn. Cho trọn. Vậy thôi...

* Quái đản... Chúa ơi, cách Chúa làm thật quái đản...
   Sao thế? Đâu hết rồi? Sigh...

* Chúa dạy con biết thở dài. Con hiểu.
* Từ năm 15, con đã hiểu vì sao cần thở dài....
   Không cần nói. Phải vậy không Chúa? Cha... con sẽ thở dài. Nhưng không lâu đâu đấy.
   Không lâu đâu, nhe Chúa.

* Không bao giờ con nhân nhượng với kẻ thù mình. Chắc chắn là thế.
   Ai đó, ai đó thử xem. Cản đường con xem. Hmmm... Nhiều lắm. Nhưng mất hết. Ở đâu?
   Chẳng sao, con làm tiếp việc của mình. Vậy nhe, việc Chúa nói đó.

* Mình sẽ làm. Con không bỏ đâu. Cuộc sống con có ý nghĩa...
   ... Nó sẽ như thế. Họ không quan trọng. Chẳng quan trọng. Việc con đang dở dang.
   Nó mở ra đấy...

* Chúa muốn con nhắm mục tiêu. Vâng, con quen rồi.
 
* Phát triển đi. Cuộc đời có nhiều kẻ.

* Sigh...

* Bay lên, bay lên, bay lên con trai.
   Con nhím sẽ xù lông. Đừng đụng đến gia đình nó. Gia đình nó.

* Hmmm... Chúa yêu dấu, Chúa thật là quái đản.
   Con chẳng tìm gì trong cuộc đời, ngoài chính Ngài.
   Con không cần nói. Những lúc phải nói, Chúa cho con biết nhé.

* Con ngủ đây. Chúa ngủ ngon...

Vậy đó, cuộc sống là tất cả, mà cũng chẳng là gì...
Tựa hơi thở, trôi qua...

No comments:

Post a Comment

Chú Ý: Chỉ có thành viên Blog mới được quyền Comment, bạn cần đăng ký trước đã. Comment sau khi đã post thì không chỉnh sửa được, do đó nếu có sai sót hoặc chứa nội dung không tốt, Admin chỉ có thể xóa bỏ hoàn toàn. Cẩn thận nhé bạn.

Note: only a member of this blog may post a comment.