Wednesday 29 September 2010

Chuyện Lặt Vặt

  Trung Thu... Chán Òm
  Trung Thu 2010 - chán òm. Có lẽ mình đã không còn như con nít nữa. Buồn thật. Hay Trung Thu càng lúc càng khác xưa? Sigh...
  Một đàn lân xổng từ cái chuồng nào ra, ùn tắc cả giao thông. Đi vào lề đường mà nhảy múa không được sao? Đám phụ huynh dở hơi dừng xe thoải mái bất thình lình chỉ để cho mấy đứa con xem ông địa. Cảnh sát giao thông đâu chứ, bắt nhốt hết đi. Bực mình!

  Tối 21, dự đêm trăng với mấy em nhỏ. Hmm, dẫn cả nhóm lên vì nghĩ rằng cũng có việc gì đó cần giúp đỡ. Mình thì có lớp rồi, lên đó ngồi trông tụi nó. Một lát xuống lầu mới thấy Trúc Hiền và Chí Thành đứng ngắm mưa ngoài cửa. Sigh... Buồn quá hả? Không có chỗ ngồi hả? Không có việc gì cần giúp sao? Uh, ngày xưa còn dựng rạp ngoài sân. Nhớ hồi ấy mưa tầm tả...
  Bây giờ có nhà Cơ Đốc Giáo Dục rồi - tiện lợi hơn. Thôi, Trúc Hiền với Chí Thành lên ngồi với anh đi, anh kiếm chỗ cho... Cuối buổi hai bạn về sớm một tí... Muốn giúp mà chưa có cơ hội...

  Cao Anh Tuấn gửi tin nhắn chúc cả nhóm Trung Thu vui vẻ. Cũng được đấy.

*******
  Mình xem kịch, xem hát hò, xem đủ trò mà chẳng thấy thích thú gì... Nhưng mấy đứa nhỏ thì khác!
  Uh nhìn có vẻ vui. Tốt, vì Trung Thu dành cho tụi nó mà! Cách đây vài năm mình cũng trong số người làm chương trình. Hiểu họ đã cố gắng hy sinh nhiều.
  Mục tiêu là Nhi Đồng thôi, người lớn có ngáp thì kệ xác. Như thế vẫn thành công!

  ...Mà tiết mục cắt tóc cạo đầu hơi quá tay nhỉ? Dừng ở chỗ làm đẹp được rồi, không cần cầm dao mổ bụng moi ruột ra đâu - theo mình là thế. Giữa khung cảnh sáng tối lẫn lộn kèm  âm thanh quái đản có khiến vài đứa gặp ác mộng không?...

*******
  Mua cho Ái Lan cái lồng đèn. Hmm. Đi xe mà, làm sao chơi được chứ. Nến tắt mất thôi.
  À mình cũng có lồng đèn. Ngồi xem kịch; lôi chai nước ra cắt cắt. Bỏ đèn cầy vào cái nắp. Thế là thành sự rồi... Mình cũng có... Rẻ nhất nhà thờ...

*******
  Tối thứ Tư, 22. Nhóm thông công sinh hoạt. Chí Thành tập cho sinh hoạt. Không phải lần đầu tiên nhưng Thành vẫn còn run rẩy quá nhỉ. Uh cũng bình thường thôi. Ai chẳng như thế nhưng hãy cố gắng lên... Đừng bỏ cuộc nhé vì ngày mai sẽ tiến bộ hơn nữa...
  Nhóm đi ăn Trung Thu. Mì xào.
  Mình muốn đi bộ để rước đèn chứ! Mọi người không cho! Huhu... Bắt phải đi xe à. Chán chết!
 
  Tối về, ngủ. Thế là xong cả!

*******

  Thời Gian. Cho Tôi Thêm Thời Gian...
  Đi nhà sách Chou Chou, mình bốc được một câu cách ngôn trên Cardvisit.
  "Thời gian là thứ tài sản duy nhất mọi người đều có như nhau."
  Uh, hay nhất đó!
  ...Sigh... Nhưng mình muốn có thêm thời gian. Để ăn, để chơi, để ngủ. Hừ.

  Thôi, ngốc! Than thở đòi hỏi nữa. Thiên hạ vẫn làm thế. Mình chẳng hơi đâu làm giống họ...
  Cần phải gấp rút lên! Tận dụng cuộc sống! Cơ hội đó - trôi đi ngay. Ai biết được mình có thể làm được gì chứ...
  .21 môn học phải hoàn thành trong kỳ này. Đến tháng 12. Chà, gay go lắm đấy...
  .Gần 20 môn khác dành cho dự án. Mà phải tự học cơ. Photoshop. Illustrator. Flash. Javascript. HTML. CSS. DHTML. Perl. PHP... Sigh... Sách thì cũ rích. Đi cả bao nhiêu cũng chẳng kiếm được một quyển Javascript cho ra hồn. Mà mình học một quyển đâu thể nào đủ. Sách Việt Nam - sai trước sai sau. Viết code mà sai một dấu phẩy thì sao hoạt động?...

  Dự án anOther thực tế vẫn luôn luôn tiếp diễn. Mình và Onestar đã giữ cho nó tiếp diễn... Phát triển đều đều. Nhưng, mình chẳng thể nào ép nó gấp rút hơn được.
  Mình muốn làm nhanh hơn, nhiều hơn... Nhưng sao có thể khi vừa lo chu toàn chuyện học hành nghề ngỗng (dẫu rằng mình xác định nghề nghiệp chỉ là tay trái. Sống đâu phải để kiếm tiền kiếm việc như mọi người chứ. Học là để kiếm ăn và hỗ trợ mục đích cuộc đời vậy...).

  Tiền, tiền, tiền. Đó là thứ khiến ta mất nhiều thời gian nhất... Hmm... Dù sao cũng phải bỏ thì giờ cho việc ấy. Cần tiền đóng học phí mà; cần tiền mua phương tiện cho dự án nữa. Chưa kể giúp gia đình cha mẹ... Lâu nay chẳng xin đạn đổ xăng nữa. Sách vở tự lo. Học phí tự lo. Thế là tốt, phải không? Chúa sẽ nuôi.
  Sigh... Mình là kẻ có tham vọng. Chẳng hài lòng với chừng ấy thứ. Phải thêm nữa thêm nữa... Sống chỉ một lần trong đời - cần làm sao cho đáng giá.

*******
  Bây giờ soạn bài cho nhóm nhỏ. Tối nay tổng kết Kinh Thánh. Hmmm, bài còn chưa kịp chấm xong. Thật mệt. Muốn nhờ thành viên nhóm chấm phụ thì cũng phải hoàn tất bảng điểm chứ.
  Mình biết tối nay thanh niên có chương trình "Cảm Tình Tin Lành" gì đó. Thực thì không hiểu anh Ngọc Duy truyền đạt với nhóm Điều Hành cái gì, mà nghe nó nói là "Gabriel không lo thì 2 nhóm kia lo cũng được." Haha, mình thấy khá là buồn cười. Nhớ rằng mình đã nói với anh Duy: "Chương trình truyền giảng riêng của nhóm Gabriel thì đã nói rõ quan điểm, bây giờ chưa phải lúc. Còn chuyện Cảm Tình Tin Lành ấy nếu 3 nhóm phụ chung thì Gabriel vẫn tham gia như bình thường."
  Nghĩ đi nghĩ lại anh Ngọc Duy đóng vai trò người đưa tin sao, ít ra cũng phải nắm rõ những gì nhóm trưởng bàn chứ - hừ, mà mọi người nghĩ anh là nhóm trưởng đấy. Hài thật. Nhưng ôi giào. So với các kế hoạch đã dự kiến thì mấy chuyện thế này chỉ lặt vặt bên lề. Không cần quá bận tâm. Cứ phát triển như đã sắp đặt vì cái gì cần cũng lấy được...

*******
  Website riêng của mình đã hoàn tất 50%. Hmm, thật khó khăn khi thiếu tài liệu. Nhưng trước giờ W này làm bao nhiêu chuyện rồi. Nếu Chúa muốn thì chẳng qua là một cái búng tay thôi. Chẳng sao cả. Uh, nghĩ lại thấy thật thỏa mãn vì những gì đã có đến ngày nay...
  Rắc rối trở ngại tới hoài ấy mà. Tin đồn về mình: chuyện cơm bữa... Nhưng tâm linh ta thoải mái...
  Nhớ Chúa Nhật mấy tuần trước, Đoan Trâm - thành viên nhóm Giôsuê cũ (cái thời mới lên thanh niên) đến gặp và hỏi "Sao rồi, mấy hôm nay có vấn đề gì không?" - "Không, chẳng sao cả." - "Có buồn gì không?" - "Không, chẳng buồn gì." - "Thật chứ? Không buồn gì thật à?" - Thế là mình đi tuốt. Haha. Chán thật, nói chuyện với những người này chẳng đem lại cái gì giá trị. Phải buồn phải giận thì mới được à? Không biết những chuyện về mình thiên hạ đã bàn tán ra sao, nhưng mình vẫn luôn thấy thoải mái. Uh, mình có thể biết mình là người hạnh phúc. Vì chẳng có điều gì phải khao khát ngoại trừ đạt mục đích Chúa sinh ra để làm.

  Dẫu nói vậy, cái gánh nặng luôn ám ảnh mình là kiếm tiền bù đắp cho gia đình. Nuôi thằng em. Trả cho cha mẹ những tháng ngày khổ cực... Chúa sẽ cho dự án Biblicolor thành công mà. Nếu vậy mình sẽ có thể kiếm tiền dễ dàng hơn. Mà bố mình cũng có cơ hội kiếm tiền nữa... Chưa kể các thành viên nhóm... Uh, ý tưởng luôn luôn tuôn tràn ra. Bắt tay vào tiếp tục xây dựng nào...

  Mình đã hứa nếu tương lai dự án anOther thành công tốt đẹp, khi ấy lợi nhuận (mình dâng dự án này vì thế mọi thứ sẽ free cho ai cần. Nhưng maybe có thu nhập từ quảng cáo, bán văn phẩm hoặc khoản tài trợ v.v...) mình sẽ dâng cho Chúa 75 - 100% tùy nhu cầu từng tháng. Thế đấy...

*******
  Một ngày trôi qua. Ngủ càng nhiều thì mất càng nhiều. Chơi càng nhiều thì cơ hội càng xa vời. Một chút giữ thân, một chút điên khùng, một chút ngông cuồng, một chút táo bạo liều lĩnh. Một chút trung thành thêm vào sẽ khiến ngày có ích. Phải nhiều tham vọng hơn nữa, phải lên cao hơn chứ...
  Dâng cho Chúa một ngày, với mọi ý tưởng - mọi ảo tưởng mơ mộng của con.

 
  À, tiện thể: tuần trước anh Ngọc Duy cho biết tên ở nhà của bé Gia Hy là Tim. Cả bé với mẹ hiện đang khỏe mạnh và sắp trở về từ nhà bà ngoại.

No comments:

Post a Comment

Chú Ý: Chỉ có thành viên Blog mới được quyền Comment, bạn cần đăng ký trước đã. Comment sau khi đã post thì không chỉnh sửa được, do đó nếu có sai sót hoặc chứa nội dung không tốt, Admin chỉ có thể xóa bỏ hoàn toàn. Cẩn thận nhé bạn.

Note: only a member of this blog may post a comment.